Rating: k+
Couple: HaeHyuk
Disclaimer : Các nhân vật không thuộc về tác giả,fic hoàn toàn viết với mục đích phi lợi nhuận.
Thể loại : sad, tình cảm, HE
Tóm tắt: nó sinh ra có một thằng anh bị đần và rồi nó mất đi anh…
Tác giả: Gem.p (linh.vythuy.1)
Rating: k+
Couple: HaeHyuk
Disclaimer : Các nhân vật không thuộc về tác giả,fic hoàn toàn viết với mục đích phi lợi nhuận.
Thể loại : sad, tình cảm, HE
Tóm tắt: nó sinh ra có một thằng anh bị đần và rồi nó mất đi anh…
Thằng anh ngốc
Cậu tỉnh dậy khi những tia nắng sớm nghịch ngợm trên đôi mắt cậu. Những tuần qua trôi thật nhanh như một giấc mơ vậy. Nhưng Anh vẫn nằm đây, bên cạnh cậu. Đó là những gì cậu vẫn luôn mơ ước. Dù Chúa trời có lấy cắp Anh khỏi cậu và đem bỏ Anh giữa trốn thương trường đầy cạm bẫy này cũng chẳng làm vấy bẩn được tâm hồn Anh, Anh vẫn sẽ tìm về bên cậu, trong sáng và lành lặn như ngày nào. Cậu đưa từng ngón tay ve vuốt khuôn mặt Anh, từng đường nét một. Chợt Anh mở mắt, túm lấy tay cậu khi cậu còn chưa kịp phản ứng:
Tác giả: Gem.p (linh.vythuy.1)
Rating: k+
Couple: HaeHyuk
Disclaimer : Các nhân vật không thuộc về tác giả,fic hoàn toàn viết với mục đích phi lợi nhuận.
Thể loại : sad, tình cảm, HE
Tóm tắt: nó sinh ra có một thằng anh bị đần và rồi nó mất đi anh…
Thằng anh ngốc
Trở về nhà sau một ngày làm việc mệt mỏi. Công ti càng phát đạt thì công việc cần làm lại càng nhiều, cũng tỉ lệ thuận với nhau cả. Hơn nữa làm nhiều sẽ có nhiều tiền mà, cái thời buổi này tiền bạc quan trọng lắm đấy. Cởi áo khoác và giầy, ném cặp ra một góc anh thả phịch tấm lưng xuống ghế sopha. Phải ngủ một giấc thôi, khi nào Siwon về cậu ta sẽ đánh thức Anh bằng một bài giảng đạo nào đó rồi cả hai sẽ cùng đi ăn cơm. Nhắm mắt lại giấc ngủ mau chóng tìm đến anh và kèm theo nó là những giấc mộng ma mị mà anh chẳng thể hiểu nổi.
Anh tỉnh giấc, liếc nhìn đồng hồ. Đã 12 giờ đêm rồi, thật lạ là anh vẫn được ngủ yên lành. Có lẽ cậu ta bận việc hoặc đang đi hú hí với cô nào đấy. Nếu thật thế thì cách sống của cậu ta ngày càng buông thả mà. Chợt có tiếng ọp ẹp phát ra từ bụng anh, nó biểu tình rồi đó. Mà công nhận cũng hơi đói, anh chưa có ăn tối. Sửa soạn lại quần áo anh ra khỏi nhà đi tìm quán nào đó ăn tạm.
Giờ đang là tháng giêng, ngoài trời rét căm căm anh mặc đến ba lớp áo còn thêm quàng khăn kín mít mà vẫn run cầm cập. Càng có tuổi người anh càng yếu đi rồi. Cứ lang thang trên đường vậy bỗng anh nhìn thấy một bé gái bán đồ dạo, giờ này sao nhóc vẫn còn ở đây? Bé mời mua đồ, chìa ra trước mặt anh những hộp kẹo và vài cành hoa. Nhìn người bé run lên từng đợt mà anh thấy chạnh lòng. Khổ thân con bé. Rút từ ví ra vài tờ tiền anh hỏi mua hết. Nhìn bé mừng rối rít mà anh cũng vui lây. Ôm lấy chỗ kẹo và nhìn cô bé đi xa cũng là lúc anh nhận ra là mình đã tiêu hết số tiền mang theo rồi. Vốn chỉ định ra ăn quán cóc nên anh không mang nhiều tiền. Anh phải làm gì với chỗ kẹo và cái bụng rỗng này đây? Chân anh cứ thế bước đi vô định. Dần dần anh nhận ra rằng mình đã bị lạc. Đầu anh cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều, anh chỉ mong gặp ai đó quen cho anh đi nhờ về nhà hoặc gặp Siwon để cậu ta đãi anh một bữa, vì anh quên mang theo cả điện thoại rồi.
Dừng trước một quán nước, ngẩng đầu đọc hàng tên anh nhận ra tuần trước mình đã gặp một người ở đây. Cậu ta tên là gì nhỉ? Ừm, Lee Eunhyuk. Cái tên nghe thật thân quen. Cái cảm giác khi cậu ta ôm anh cũng thật lạ. Nhưng tất cả chỉ có vậy thôi vì anh bị thư kí tìm thấy và kéo đi ngay sau đó. Quả thực anh rất mong được gặp lại cậu trai này. Chợt trời đổ mưa. Đùa anh à, đang giữa đông đó, mưa to thế này là sao. Không thấy anh đang đen đủi hết sức rồi đây à! Chạy vào trú dưới mái hiên của quán anh lại thờ dài đặt mấy hộp kẹo xuống đất phủi lại quần áo.
– Anh…Donghae?- Tiếng gọi phát ra từ cái bóng cao cao đang che ô tiến tới
– Vâng. Ai v…- Anh chưa kịp hỏi hết thì người đó cụp ô đứng đến bên cạnh anh- Ah. Eunhyuk! Cậu làm gì ở đây giờ này vậy?
– À ừm… Em đi mua chút sữa. Còn anh?
– Ah… Biết nói gì đây, hôm nay là ngày đen đủi của tôi mà- Anh cười gãi đầu.
– À vâng.
Không gian lại chìm vào yên lặng, không khí có chút gì đó kì lạ. Anh vừa mong gặp lại cậu, giờ cậu đứng đây rồi nhưng anh lại chẳng biết nói gì. Cậu thì khác cậu đã chờ đợi khoảnh khắc này rất lâu rồi, cậu không thể để nó vụt mất dễ dàng thế được.
– Anh sinh ra ở seoul này à?- Cậu gặn hỏi
– Không. Thực ra tôi cũng không nhớ quê quán mình ở đâu. Cách đây vài năm xảy ra một tai nạn và tôi chẳng còn nhớ được gì trước đó.- Anh thở dài nhìn vào khoảng không trước mặt.
Mắt cậu như sáng lên, vậy đúng là anh rồi. Anh thậm chí còn chưa hề bỏ cậu ra đi, là do tai nạn ấy mà thôi.
– Anh Donghae à…- Cậu vẫn đang suy nghĩ xem nói thế nào cho phải- Cách đây gần 6 năm tôi cũng bị mất một người anh do tai nạn.- Nghe cậu nói đến đây Anh quay sang nhìn cậu chăm chú- Anh ấy bị nước lũ quấn đi khi đang cố cứu một đứa trẻ.
– Thật là một người dũng cảm nhỉ- Anh chợt nói.
Cậu gật đầu, mỉm cười với anh. Anh đúng thật là rất ngố mà, còn không nhận ra chính mình nữa.
– Cái hôm gặp anh ở đây, tôi đã nhận ra. Anh chính là anh ấy rồi.
– Sao có thể?- Anh không quá kinh ngạc nhưng như thế này thì có phần hơi nhanh quá.
– Mọi chuyện đến bây giờ vẫn khớp. Không phải Anh cũng nhớ tên mình là Lee Donghae sao!- Cậu nói như gào lên
Anh thấy từ trong mắt cậu có gì đó long lanh rớt xuống. Anh luống cuống chẳng biết làm gì.
– Đừng khóc, đừng khóc mà- Vụng về anh đưa một tay lau những giọt nước mắt cho cậu.- Là tôi sai à không là anh sai, em đừng khóc nữa mà.- Một tay anh nắm chặt lấy tay cậu lắc lắc.
Nhìn dáng lơ ngơ của anh cậu bật cười, anh ngốc của cậu đây rồi. Đúng là anh rồi. Giờ thì dù anh có đuổi đánh cậu, cậu cũng không buông tay ra đâu.
Thấy cậu cười anh mừng húm, cũng nhe răng cười theo. Rồi Anh kể lể với cậu cái sự đen đủi của ngày hôm nay.
-Anh vẫn thật rất ngốc.- Cậu lẩm bẩm với chính mình.
– Để em đưa anh về.- Cậu bật ô kéo anh ra khỏi mái hiên
– Chờ chút!- Anh ghì tay cậu quay lại lấy mấy hộp gì đó dưới đất.
– Gì vậy anh?
– Mấy cái kẹo dâu mà Anh mua đấy.- Anh cười khì khì trả lời nó, rồi ôm chặt mấy hộp đó vào lòng, trong khi tay kia vẫn đan lấy tay cậu.
Cái ô thì nhỏ đi hai người đã rất thiếu chỗ mà anh còn đem theo đống kẹo làm cậu chẳng biết che như thế nào.Nhìn cái dáng anh giữ khư khư mấy hộp kẹo cho khỏi dính nước mưa mà một nửa người thì ướt hết cậu lại bật cười. Thật là rất rất ngốc.
– Nhà anh ở phía trước kia rồi- Anh hất hất mặt về phía cái nhà màu trắng đằng trước.
Cậu kéo anh đi về phía đó, đỡ hộ anh chỗ kẹo để anh tra chìa khoá. Cánh cửa mở ra bên trong là một không gian tươi mới đến kì lạ. Mọi thứ đều mang màu xanh và kem, nội thất được trang hoàng bắt mắt. Và có một cái bể cá rất to được xây như một vách ngăn lửng chia đôi phòng khách và phòng ăn. Thấy cậu nhìn chăm chăm vào bể cá anh nói có vẻ rất tự hào.
– Đẹp lắm đúng không? Làm cái bể đó tốn rất nhiều tiền đấy. Lại còn cá nữa này, có đủ giống đấy nhé…- Anh bắt đầu luyên thuyên về các loài cá
Nhìn anh nói liên mồm cậu lại cười.
– Anh vẫn rất thích cá nhỉ.
– Trước đây anh cũng thế sao?- Anh tròn mắt hỏi
– Phải, cứ thấy cá là anh đều khen chúng đáng yêu.
– À phải phải. Eunhyuk à em có thấy mấy con này rất đáng yêu không?- Anh kéo cậu lại chỉ vào mấy con cá hề và đàn cá đen xì mắt lồi lồi đang bơi tung tăng ở góc dưới bể.
Tất nhiên là cậu nói có rồi, dù theo khiếu thẩm mĩ của cậu thì chúng xấu hoắc.
Chợt bụng anh phát ra tiếng gì đó kì dị làm cả căn phòng trở nên im lặng. Cả cậu và anh cùng cười ầm lên. Lò mò xuống bếp cậu định nấu cho anh gì đó để ăn tạm.
– Anh à. Anh có thích vào bếp không?- Cậu vừa nói vừa làm
– Không. Anh không biết nấu ăn.- Tiếng anh vọng từ ngoài vào.
– Thế sao khắp phòng bếp treo nhiều ảnh của anh thế- Cậu buông lời trêu trọc anh
– Anh là người vô cùng quan trọng đấy. Làm như thế để mọi người biết đến anh
Cậu lắc đầu, có ai vào nhà Anh mà lại không biết cái mặt ngố của anh chứ. Đúng là lí lẽ khác người mà.
– Ăn đi anh.- Cậu đặt xuống bàn đĩa spagetti đầy ụ.
Nhìn mắt anh long lanh nhìn đĩa mì, hẳn là anh phải đói lắm. Chợt anh hỏi:
– Eunhyuk đĩa em đâu?
– Em không đói, anh ăn đi.
Xì xụp xong anh nằm dài ra ghế cười mãn nguyện. Cậu xoa xoa cái bụng tròn trêu anh béo còn anh lại hết sức biện minh rằng mình đã nhiều tuổi, lại là dân văn phòng. Cậu nói cậu cũng thế mà rồi nhoẻn miệng cười làm anh lúng búng. Sau một hồi suy nghĩ anh kết luận là do cậu biếng ăn, từ giờ anh sẽ vỗ béo cho cậu. Định vỗ béo thế nào khi mà anh còn chẳng biết nấu ăn, rồi cậu lại cười và anh lại lúng túng. Rồi thấy cậu ngáp dài, nhìn lên đồng hồ thấy kim ngắn đã chỉ vào con số 4 anh vội lôi cậu đi ngủ. Gém chăn cho cậu thật kĩ, anh nằm xuống bên cậu. Ôm chặt lấy anh nước mắt cậu chợt tuôn ra. Nhìn đôi mắt ngấn nước còn mở thao láo của cậu, anh đặt đầu cậu nằm gối lên tay anh.
– Em sao thế? Không ngủ đi
– Em sợ…Sợ rằng đây chỉ là một giấc mơ. Ngủ rồi sáng mai thức dậy anh sẽ biến mất như bao lần khác.- Cả người cậu run lên, rúc sâu vào lòng anh mà thả ra nỗi sợ hãi của mình
– Lần này sẽ không như thế nữa đâu.Em đã kiếm tìm anh rất lâu rồi phải không? Giờ anh ở đây cùng em rồi. Đừng lo sợ gì cả. Cứ yên tâm ngủ đi.- Ôm cậu anh thầm thì.
Trong vòng tay ấm áp của anh, cơn buồn ngủ dần tìm đến cậu. Và anh cũng thế. Nhưng lần này, không mộng mị họ cùng ngủ thật ngon, hai cơ thể quấn lấy truyền hơi ấm cho nhau.
Tác giả: Gem.p (linh.vythuy.1)
Rating: k+
Couple: HaeHyuk
Disclaimer : Các nhân vật không thuộc về tác giả,fic hoàn toàn viết với mục đích phi lợi nhuận.
Thể loại : sad, tình cảm, HE
Tóm tắt: nó sinh ra có một thằng anh bị đần và rồi nó mất đi anh…
Thằng anh ngốc
Lúc nó ra đời, kế hoạch hóa gia đình quản rất ngặt, trong thôn chỉ có vài nhà có hai em bé. Còn đâu Nếu không trốn đi vùng khác thì bị phạt tiền, mỗi nó đường đường chính chính oe oe chào đời làm con cưng.
Không phải vì nhà nó có quyền có thế mà là vì anh trai nó vốn mang bệnh não bẩm sinh, dân gian gọi là bệnh đần. Mẹ nó thường cầm cây roi trên tay dọa anh nó: “Vĩnh viễn không được lại gần em nghe chưa”.
Vì sợ anh làm hại nó nên mẹ cấm anh vào phòng của nó. Đến nỗi ăn cơm cũng bắt anh ấy ăn một mình trong căn phòng nhỏ. Anh hay lén lút ngồi xổm bên ngoài khung cửa sổ nhìn trộm nó, thấy em trai là anh sung sướng cười, nước bọt theo khóe miệng chảy xuống…
Thật tình nó được nghe kể lúc nhỏ anh trai cũng được cưng lắm, đến khi những đứa trẻ cùng tuổi tập nói tập đi thì anh nó vẫn ngốc dại, không mở miệng nói được từ nào.
Khám bệnh xong mới biết anh nó bị bệnh não bẩm sinh. Ông bà nội trút hết thất vọng và uất ức lên đầu bố mẹ nó, mẹ nó đem hết oan ức đổ lên đầu anh nó, hễ gặp một chuyện nhỏ là anh nó phải chịu một trận mưa roi.
Có lúc mẹ ôm nó phơi nắng trong vườn, anh nó cẩn thận mon men đến gần, thích quá anh đưa tay sờ lên má nó. Mẹ nó như sợ một bệnh dịch gì vội bồng nó đi chỗ khác, mắng nhiếc anh nó: “Không được lại gần em, mày muốn truyền bệnh cho em à?”.
Một lần, mẹ không có nhà. Từ xa, anh ngắm dì bồng nó trên tay, vẫn là cười ngốc thôi. Mợ xót lòng, vẫy tay gọi: “Đến đây cầm tay em một tí này”.
Anh nó vội trốn đi, miệng lắp bắp nói liên tục không rõ:
“Không… không cầm… truyền bệnh, truyền bệnh”.
Nhìn những đứa trẻ khác mút kem que, anh nó liếm môi, cảm thấy nóng và khát lắm. Bọn nhóc nói nếu anh chịu làm chó tụi nó sẽ cho kem. Anh nó làm chó bò trên đất, nhưng bọn nhóc quỵt kem và cười ầm lên. Bằng một động tác nhanh gọn, anh nó nhổm người lên, như điên dại cướp lấy que kem. Bọn nhóc sợ quá khóc rống.
Anh nó cầm chiến lợi phẩm chạy về nhà, không biết rằng trên đường que kem tan dần, tan dần. Về đến nhà kem chỉ còn một miếng nhỏ tội nghiệp mà thôi.
Nó đang chơi ở vườn sau, nhân lúc mẹ không để ý, anh đem kem đến trước mặt nó và nói: “Ăn… ăn… em ăn đi”.
Mẹ nó thấy anh cầm cái que như đang ra hiệu gì đấy, vội chạy đến xô anh ngã nhoài ra đất, que kem lấm lem đầy đất, anh nó ngẩn người nhìn một lúc lâu rồi ngoác miệng khóc. Nó biết nói nhưng chưa từng gọi một tiếng anh.
Anh nó hi vọng mình có thể như bao người anh khác được em trai là nó gọi một tiếng anh.
Vì vậy lúc nó đang đùa nghịch ở sân sau, anh đứng phía ngoài xa ba mét, lấy hết sức hét: “Anh, anh, anh Donghae ”. Anh muốn nó nghe thấy sẽ học được cách gọi anh.
Một lần anh đang cố gắng hét thật to, mẹ mắng nhiếc anh và đuổi đi chỗ khác chơi. Lúc đó nó ngước mắt lên nhìn anh, đột nhiên gọi thật rõ một tiếng: “Anh Donghae”. Anh nó chưa bao giờ vui như thế, hoa chân múa tay, bỗng nhiên chạy đến ôm nó thật chặt, nước mắt nước mũi tèm lem đầy vai áo nó.
Từ nhỏ nó đã bị người ta gọi là “em thằng ngốc”. Lớn lên, nó ghét cách gọi này. Bởi vậy nó luôn mặc cảm và hận ghét anh nó. Một lần, cũng vì chính cách gọi này mà nó bị người ta đánh. Nó bị lũ bạn đè lên người. Bỗng nhiên lũ bạn bị ai đó nhấc lên – là anh trai nó. Nó chưa bao giờ thấy anh nó mạnh mẽ như thế, nhấc bổng cả lũ bạn nó lên, quật ngã chúng ra đất. Lũ bạn vừa khóc vừa thét đau. Nó thấy sợ, rắc rối rồi, bố chắc chắn sẽ phạt nó. Phút ấy nó hận mẹ tận xương tủy vì sao lại sinh cho nó một ông anh trai đần độn như thế. Nó dùng hết sức đẩy anh trai ra, hét rằng: “Ai bảo anh quản chuyện người khác, anh là thằng ngốc”. Anh nó ngã ra đất, thẫn thờ nhìn theo bóng nó khuất xa dần. Hôm đó, bố bắt hai anh em quỳ ra đất rồi dùng roi mây quất tới tấp. Anh bò lên người nó, run rẩy nói: “Đánh… đánh con, đừng đánh em”.
Mấy hôm sau mẹ mang kẹo dâu từ thành phố về, chia cho nó tám viên, anh nó ba viên. Không chỉ là chia kẹo, những lần khác anh nó vẫn chịu vậy. Sáng sớm, anh đứng sau cửa gương đợi nó đi ra, xòe bàn tay có hai viên kẹo. Nó lờ đi, coi như không thấy gì. Anh nó lại chạy đến trước mặt, xòe bàn tay có ba viên kẹo và nói: “Ăn… ăn, em ăn đi”. Không biết vì sao lần này nó đột nhiên không cần, anh nó chạy theo quấn quýt cả chân, không nói lời nào, nhét cả ba viên kẹo vào mồm nó. Lúc kẹo trôi qua khỏi họng, nó thấy rõ mắt anh trai đẫm nước mắt.
Cầm giấy trúng tuyển vào đại học, bố mẹ rất mừng, anh trai nó cũng vui lây. Thật ra anh nó chẳng hiểu đại học là gì, nhưng biết rằng em trai đỗ đại học mang vinh hạnh đến cho cả nhà và cũng không ai gọi mình là thằng ngốc nữa.
Trước đêm nó lên thành phố nhập học, anh vẫn không vào phòng nó, chỉ đứng ngoài cửa sổ và đưa cho nó một bọc vải, mở ra thấy vài bộ áo quần mới. Đều là của dì cho hai anh em nó hoặc là bà cô ở thành phố gửi tặng. Thì ra mấy năm qua anh nó chưa hề mặc áo quần mới. Bởi mẹ không để ý đến nên anh giấu đi. Lúc đó, nó phát hiện áo trên người anh đã cũ mèm, rách vài chỗ, chiếc quần ngắn lên tận mắt cá chân, nom thật tội nghiệp. Mũi nó cay cay, bao nhiêu năm qua ngoài sự ghét bỏ, hận thù nó có cho anh cái gì đâu. Anh nó vẫn cười ngốc thôi, có điều trong mắt đầy hi vọng, nó không biết đó là hi vọng gì. Mặc dù anh không biết nó đã cao lên rất nhiều, không biết áo quần ấy đã đến lúc lỗi thời không thể chưng diện đi ra phố được nữa nhưng nó vẫn khoác mặc vào, xoay tới xoay lui giả bộ vui mừng ríu rít hỏi anh: “Đẹp không? Có hợp không?”. Anh nó gật đầu, ngoác miệng cười. Nó viết lên giấy hai chữ “huynh đệ” rồi chỉ cho anh chữ này là huynh, chữ này là đệ, huynh là anh, đệ là em. Huynh đệ có nghĩa là có anh rồi mới có em, không có anh thì không có em. Hôm đó, anh nó lại đọc ngược thành “đệ huynh”. Lúc lên đường nó khóc, anh nói rằng trong lòng anh nó là số 1, không có nó thì không có anh.
Nói đến đời sống đại học, nó thấy rất thú vị, nhiều điều mới mẻ, dường như nó quên mất người anh trai nơi quê nhà. Lần nọ mẹ đi gọi điện thoại cho nó, anh đi theo đến bưu điện. Mẹ nói rất nhiều, cả tiếng đồng hồ rồi bảo với nó: “Nói chuyện với anh con mấy câu này”. Anh tiếp điện thoại, đợi thật lâu không nghe tiếng gì cả, mẹ nói rằng: “Thôi cúp máy đi, anh con khóc rồi, anh con chỉ lên ngực ý nói rằng nhớ con đó”. Nó vốn muốn nói mẹ đưa điện thoại lại cho anh trai để nói với anh rằng: “Đợi em về sẽ dạy anh học chữ, sẽ mua cho anh những kẹo bánh mà chỉ ở thành phố mới có, đem về cho anh thật nhiều quà”. Nhưng nó không mở nổi miệng và cúp điện thoại. Chỉ vì nó không muốn bạn cùng phòng biết nó có một anh trai bị bệnh não bẩm sinh, một anh trai đần độn.
Học hết năm nhất, hè đến, nó về nhà, trên xe ăn một viên kẹo, bỗng nhiên nhớ lại anh từng nhét kẹo vào miệng nó, kẹo ở trong miệng nhưng lòng nó đắng nghét. Lần đầu tiên về đến nhà, nó hét thật to: “Anh, anh ơi. Em đã về, xem em mang gì về cho anh này”. Anh nó hớt hải chạy ra, người lấm lem bùn đất. “Eun Huyk, Eun Huyk” kéo nó ra cái ao nhỏ trước nhà: “Cá, cá, là anh nuôi” mặt anh hớn hở chỉ chỉ xuống phía dưới ao. Có mấy con cá nước ngọt đen xì đen xũi xấu chết đi khoe gì chứ, nghĩ thế thôi chứ nó không nói. ” Nhìn chúng yêu,yêu không” vừa nói Anh nó vừa gập người, quỳ xuống quấy mặt nước. Tất nhiên là nó nói có. Tiếng cha mẹ nó gọi vọng ra từ trong nhà. Chẳng mấy chốc mà ông bà, dì chú, hàng cóm cũng đã đến đủ cả, họ vây kín lấy nó- thằng cháu đích tôn, làm anh chẳng tài nào chen chân vào được, đành đứng ngoài nghe. Mọi người hỏi nó đủ thứ chuyện, nó chỉ trả lời qua loa. Nó cũng mong được ra chỗ anh, lần này nó về thăm anh cơ mà, bao nhiêu quà nó còn chưa chia cho anh nữa.
Mãi rồi họ cũng tạm tha cho nó, nó lại chạy qua nhà tìm anh, thấy anh đang ngồi bệt dưới đất vẽ vời gì đấy. Thấy nó anh nó vội hỏi: “Em, người thương là, là gì”, nó bật cười giờ Anh cũng biết hỏi những thứ này rồi đấy. Anh nó vội thanh minh: “Không, không phải, vừa nãy mọi người hỏi Huykie gì đó về người thương, mà, mà Anh nghe không hiểu”. Nó lại cười làm Anh luống cuống: “Thì là người anh yêu thương, có thể sau này anh sẽ cùng kết hôn và sinh ra những đứa con giống người ấy” nó giải thích cho anh. ” Con á, con có giống Huykie không?” Anh nghệt mặt ra hỏi. ” Có, con em thì giống em, con anh thì giống anh”. Anh lẩm bẩm gì đấy rồi chợt nói: ” Thế, thế em đặt tên con em là Lee Tian Kong, Lee Yun Duo* nhé”. Nó cười sặc sụa: ” Sao em lại phải đặt cho con em những cái tên ngốc nghếch như vậy chứ”. ” Không ngốc, không ngốc, mây luôn che chở cho bầu trời, bầu trời bao bọc lấy mây” anh nó lắp bắp giải thích. Anh nó cũng thông minh đấy chứ, ai bảo ngốc, chỉ là lí lẽ của Anh khác người thường thôi.
Thời gian vài tuần ngắn ngủi trôi qua rất nhanh. Tối trước hôm nó đi anh nó đứng ngoài cửa sổ nhìn vào hỏi xin nó dạy chữ, chỉ cần dạy anh một chữ thôi cũng được. Nó cười hiền gọi anh vào, anh bảo nó viết chữ yêu để Anh bắt chước. Anh nó quả thực thích ai đó rồi, nó trêu trọc anh nhưng trong lòng lại dấy lên sự khó chịu, tại sao thì nó không biết.
Rồi nó lại đi, lần này sẽ đi lâu lắm, lúc chia tay anh nó trốn đi, không chịu ra gặp nó. Anh nó vốn ghét những lúc chia li mà. Nó nói thật lớn từ ngoài cổng vào là anh đợi nó, nó lên thành phố kiếm thật nhiều tiền khi nào giàu có xây được cái nhà to có cả bể cá lớn, rồi nó sẽ quay lại đón anh cùng đi. Nó biết anh nghe được vậy sẽ yên tâm phần nào.
Nó nhập học, đời đại học vui vô cùng nhưng lần này nó chẳng quên nổi anh, trong lòng nó cứ nhen nhúm điều gì đấy. Một ngày, nó nhận được thư từ nhà gửi lên. Là thư của Anh nó. Chỉ vỏn vẹn dòng chữ “Lee DongHae yêu Lee EunHuyk” viết nghệch ngoạc giữa tờ giấy thôi mà nó hạnh phúc lắm, nó vẫn là người được anh yêu nhất đấy. Chợt bạn nó mở cửa bước vào, giật mình nó vo tròn tờ giấy ném ra một góc. Cậu bạn đặt lưng xuống giường ngủ luôn một giấc, bạn cùng phòng của nó đấy. Cậu ta sinh ra trong một gia đình giàu có, bản thân vừa ưa nhìn lại giỏi giang, tốt tính và cậu ta có một đứa em. Được là em trai một người như vậy thật đáng tự hào nhỉ. Nó thở dài đặt người xuống, thiếp đi.
Hôm nay là nó làm lễ tốt nghiệp rồi, nhận tấm bằng là nó chuẩn bị gói ghém về quê luôn. Đồ đạc vốn không có phần nhiều lại là xách nên nó gói riêng ra đem bán. Chợt nó nhìn thấy tờ giấy vo tròn nằm trỏng trơ phía sau chồng sách. Thư của Anh nó! Cái cảm giác tội lỗi, hiện ra trước mặt nó là người anh ngốc nghếch đang vạch từng nét chữ khó khăn. Vuốt thật phẳng bức thư nó cất cài cẩn thận rồi xách balo bước ra ngoài, trước khi về nó phải đi mua cho Anh thật nhiều quà. Ôm bọc bánh kẹo ngồi trên xe tưởng tượng đến cảnh anh nhận chúng rồi lại chia cho nó cùng ăn mà nó đã vui lắm rồi. Mở toang cánh cổng sắt nặng nề nó gọi to: ” Anh Donghae, em về rồi này. Ra xem quà em mua cho Anh này”. Nhưng đáp lại nó chỉ là một khoảng im lặng. Nó chạy quanh nhà tìm anh nhưng không có tiếng cười ngốc của anh nó nữa, không có bóng ông anh gần 30 tuổi đời còn mặc quần ngắn đến mắt cá chân nữa.
Nó chết lặng khi nghe cha mẹ nước mắt đầm đìa, nói với nó rằng: “Một tháng trước, anh con lao xuống sông cứu một đứa bé, anh không biết bơi. Đứa bé đó được cứu sống nhưng anh con không lên nữa”. Bố mẹ nó úp mặt khóc…
Một mình đứng bên dòng sông, ký ức về anh chợt ùa về tha thiết. Nó rút trong túi một tờ giấy phẳng phiu mà nó tìm thấy trong phòng anh có viết hai chữ “huynh đệ”. Đó là chữ của nó, phía dưới là chữ méo xẹo của anh nó. Nó có thể nhận ra anh nó viết “đệ huynh”. Anh giữ gìn chữ nó như vậy mà chữ anh nó vò nhàu nát rồi ném đi.
—————-